Một buổi chiều muộn cuối tháng hai âm lịch, cái rét nàng Bân như cố thổi thêm chút gió mùa đông bắc để nàng Bân đan nốt chuyện tình. Đấy cũng là nguồn cảm hứng sót lại cho những ai lưu luyến mùa đông.
Như thường lệ, tan học, tôi xếp hàng vào dòng người chờ xe buýt để về nhà. Có năm, sáu người đang đứng xếp hàng trước tôi, lặng lẽ và yên tĩnh. Dưới ánh chiều muộn, những chiếc đèn đường cao áp chiếu rọi vào không gian tạo nên một màu vàng ấm như cố xua đi cái lạnh.
Vào lúc đó, một người dắt chú chó nhỏ từ phía xa đến. Khi họ đi đến gần, chúng tôi nhận ra đó là một chàng trai khiếm thị. Nắm chặt trong tay anh là sợi dây kết nối với chú chó dẫn đường cho người mù. Chú chó dẫn chàng trai từ từ đi về hướng trạm xe buýt, sau đó đứng xếp hàng cùng với dòng người chờ đợi xe. Không có một ai bắt chuyện với chàng trai khiếm thị. Tôi cũng đang do dự không biết có nên tiến về phía trước dắt anh ta hay không.
Ngay lúc đó một cậu bé đứng ở hàng đầu tiên rất nhanh đã gập cuốn sách đang đọc dở trên tay, bước vòng lại xếp phía sau chàng trai. Những người còn lại chẳng ai bảo ai lặng lẽ lần lượt đứng vòng ra phía sau cậu bé không một chút ầm ĩ.
Đứng phía xa cách đám đông một khoảng, một anh thanh niên có mái tóc dài màu đỏ ăn mặc rất hiphop đang liếc nhìn chú chó chỉ đường, có lẽ anh ta sợ mùi thuốc lá ảnh hưởng đến thị giác của nó, vội bóp chặt đầu thuốc lá vừa mới châm xong rồi bảo vào thùng rác.
Lại có thêm một người nữa xếp hàng đợi xe, người này cũng lẳng lặng đứng phía sau. Giữa những người xa lạ mặc dù không nói với nhau một lời nào nhưng lại rất hiểu ý của nhau, khiến tôi ngạc nhiên. Cứ như vậy, cho đến khi xe buýt tới.
- Đợi một chút - Tôi nói. Và bước tới, cầm tay chàng trai khiếm thị định dắt lên xe, chàng trai liền lịch sự từ chối: - Cám ơn, không cần đâu.
Chàng trai đi theo sự chỉ đường của chú chó, tự mình bước lên xe. Đúng lúc giờ cao điểm tan sở, trên xe khách đã chật kín người. Ngồi sau lưng tài xế, là một cậu nhóc khoảng 5-6 tuổi cạnh đó là mẹ của cậu, bà mẹ nhanh chóng bế bổng cậu bé ra khỏi chỗ ngồi, đặt lên đùi mình để nhường ghế. Chú chó chỉ đường nhìn lên thấy chỗ trống liền nhanh chóng dẫn chàng trai mù ngồi vào ghế, sau đó lặng lẽ nằm bên cạnh chủ. Tất cả những sự việc diễn ra này, chàng trai mù không hề biết.
Anh phụ xe kiêm bán vé xe buýt đặt tay lên vai anh thanh niên khiếm thị và hỏi: - Anh xuống bến nào? - Tôi muốn đến quảng trường Võ Nguyên Giáp! - Vâng, thưa “Thượng Đế!” Câu trả lời đầy hài hước của anh bán vé xe buýt khiến mọi người trong xe đều bật cười vui vẻ.
Cứ thế chiếc xe chở đầy sự hân hoan vui vẻ của mọi người tiếp tục tiến về phía trước. Cạnh tôi là cậu bé xếp ở hàng đầu tiên đã nhường vị trí cho chàng trai mù, cậu lấy tay tách một nửa chiếc bánh bao định cho chú chó ăn, thế nhưng mẹ cậu nhóc lúc nãy đã nhanh chóng ngăn chặn và nói nhỏ: - Con chó đang làm việc của nó, cần có trách nhiệm với công việc này, không nên làm ảnh hưởng đến nó.
Nghe vậy cậu bé lập tức rút tay lại từ bỏ ý định cho chú cho ăn. Thành phố không quá lớn, rất nhanh đã đến trạm xe buýt ở quảng trường. Chàng trai mù nhanh chóng chào tài xế, chào mọi người trên xe, sau đó cùng chú chó chỉ đường xuống xe.
Không khí thân tình đã bao trùm trong xe. Còn tôi lúc đó, có thể cảm nhận được sự tĩnh lặng của sự yêu thương, sự tôn trọng sâu sắc. Ngoài cửa xe, gió nàng bân vẫn đang thổi, nhưng trong lòng tôi lại cảm thấy thật ấm áp… Câu chuyện ngày hôm nay khiến tôi có một cảm xúc thật đặc biệt. Không chỉ vì khi chàng trai mù đến mọi người tự giác vòng ra sau lưng anh xếp hàng, cũng không chỉ vì khi lên xe được một cậu bé nhường chỗ, hay như khi mọi người tự đứng lại gần nhau chịu chật chội ở trên xe để dành chỗ trống cho chàng trai mù và chú chó.
Điều mà tôi quan tâm đó là, đằng sau tất cả những hành động trên là sự tôn trọng không nói nên lời. Yêu thương không nhất thiết phải nói ra, cũng chẳng cần cao siêu. Bởi đôi khi sự yêu thương chỉ rất đơn giản bình thường thế nhưng bạn có thể cảm nhận được.
Võ Thị Thu Hằng